NHÀ GIÁO NGUYỄN PHÚC TĂNG ( 1934 - 2002)
NGƯỜI HỒI SINH MỘT NỀN VĂN HÓA
Cách đây 15 năm cơ may tôi được cầm trên tay cuốn sách “LÀNG HOA ĐÌNH”.
Tôi đã đọc một mạch, mỗi trang sách kéo tôi trở lại một miền ký
ức. Mắt như sáng ra, niềm tự hào về một quê hương mà đến tuổi 55 tôi
mới được biết đến ngọn nghành.
Như một niềm thôi thúc tôi đã nghĩ đến việc
phải khoe với cả nước, với cả thế giới rằng làng quê tôi có một
nền văn hóa đáng được bảo tồn và trân trọng.
Trang Weblog LÀNG HOA ĐÌNH ra đời. Tôi đã ‘gõ vitính’ truyền đi những
thông điệp đầu tiên là di sản của cố nhà giáo NGUYỄN PHÚC TĂNG để lại.
Nhà giáo Nguyễn Phúc Tăng sinh năm 1934, được
nuôi dưỡng trong gia đình vốn có nền nho học. Ông nội nhà giáo vốn
là cụ đồ ( Cụ đồ Giốc ) cụ nhập về làng Hoàng Xá mang dòng họ
Nguyễn Phúc, nhưng nghe kể lại họ của cụ là họ Mạc.
Vốn thông minh từ nhỏ nhà giáo Nguyễn Phúc
Tăng đã được ông nội dậy chữ nho, trong khi đó bố của nhà giáo không
hề được cụ đồ Giốc truyền dậy. Điều này lý giải nhà giáo Nguyễn
Phúc Tăng viết chữ nho rất đẹp chỉ sau ông Thiên-(Nhẫn) vốn gốc người Hoa.
Từ khi còn đang học cấp III ông Nguyễn Phúc Tăng đã được tuyển thẳng làm giáo viên. Với tư chất cùng với sự siêng năng từ nhỏ bồi đắp bởi lòng yêu yêu nghề ông đã trở thành giáo viên nổi tiếng quanh vùng. Khi thị trấn Vân Đình có trường cấp II ông được điều động về đây làm hiệu trưởng và là người hiệu trưởng đầu tiên của trường.
Năm 1976 ông được cử đi học cao cấp chính trị. Tốt nghiếp lớp chính
trị ông được cử về trường Cao đẳng sư pham Thường Tín, tiếp sau đó
là về dậy ở trường Đảng huyện Ứng Hòa.
Về hưu ông tham gia công tác đảng của thôn với
chức danh bí thư chi bộ ( hai khóa). Ông được chi bộ tiến cử làm CT
chi hội người cao tuổi của thôn và bắt đầu một sự nghiệp viết lịch
sử văn hóa làng.
Tất cả văn bia, thần phả, sắc phong Thành
Hoàng Làng, các câu đối của đình, quán, chùa làng ông đã sao chép,
biên dịch một các trung thực. Cuốn sách LÀNG HOA ĐÌNH của ông được ra
đời với tâm huyết của một người yêu nơi đã nuôi dưỡng ông trở thành
người.
Điều lớn lao nữa mà ông đã cùng chính quyền thôn đã lập hồ sơ về
đình, chùa đề nghị Sở văn hóa phong di tích văn hóa cấp quốc gia của
Đình làng cũng như chùa làng. ( Đình làng được xếp hạng DTLS cấp quốc gia năm 1962
và Chùa Chè được xếp hạng DTVH cấp tỉnh năm 2001.)
Một điều mà cần phải nói thêm là chính ông – Nhà giáo Nguyễn Phúc
Tăng đã sáng lập ra CLB nhà giáo hưu trí thôn Hoàng Xá, mà sau này
là chi hội cựu giáo chức Thị trấn Vân Đình.
Cụ Nguyễn Phúc Tăng mất năm 2002, tháng 6 do
mắc bệnh hiểm nghèo. Cụ mất đi làng Hoàng xá mất đi một con người tài
năng, hăng hái, nhiệt tình.
Bút tích cụ để lại được coi là di sản văn hóa của làng. Trong lòng
người Hoàng xá cụ vẫn sống bởi nhắc về cụ với sự trân trọng yêu
thương.
Tôi nói với Thẩm rằng “ Cổ nhân có câu : Không phải địa vị của mình mà giữ là ham địa vị, không phải danh tiếng của mình mà giữ là hám danh” người nào phạm phải họ tự xấu hổ với mình đã là đủ ? vả lại văn hóa như một thông điệp được truyền đi xa cũng là quý. Người Hoàng Xá biết rõ ai là người có công đầu gìn giữ văn hóa quê là đủ.
Chị Thẩm còn giữ những tài liệu của Cụ Nguyễn Phúc Tăng tặng riêng cho con gái. Tôi có ngỏ lời mượn chị để di sản của ông được lan tỏa